Từ "mông quạnh" trong tiếng Việt thường được sử dụng để miêu tả một không gian rộng lớn, trống trải, vắng vẻ và không có sự sống. Từ này có thể hiểu như là sự kết hợp giữa "mông mênh" (rộng lớn, bao la) và "quạnh quẽ" (vắng vẻ, cô đơn).
Định nghĩa:
Ví dụ sử dụng:
"Cánh đồng trước nhà tôi rất mông quạnh vào những buổi chiều mùa đông."
"Khi đi du lịch đến những vùng núi, tôi thấy cảnh vật rất mông quạnh nhưng cũng thật đẹp."
"Trong tác phẩm văn học, nhân vật thường cảm thấy mông quạnh khi phải đối mặt với những khó khăn trong cuộc sống, thể hiện nỗi cô đơn của con người."
"Cảm giác mông quạnh của thành phố vào ban đêm khiến tôi nhớ về những kỷ niệm đã qua."
Phân biệt các biến thể và từ liên quan:
Mông mênh: Chỉ sự rộng lớn, bao la, không nhất thiết phải vắng vẻ.
Quạnh quẽ: Miêu tả sự vắng vẻ, cô đơn, không nhất thiết phải rộng lớn.
Từ gần giống và đồng nghĩa:
Bạc màu: Cũng có thể dùng để diễn tả một không gian thiếu sự sống nhưng không mang tính chất rộng lớn như "mông quạnh".
Hưu quạnh: Tương tự như "quạnh quẽ", nhưng thường dùng để chỉ sự vắng vẻ hơn là không gian rộng lớn.
Kết luận:
Từ "mông quạnh" không chỉ đơn thuần là để mô tả một không gian, mà còn mang theo nhiều cảm xúc, thể hiện sự cô đơn và trống trải.